Start (very very very) small. Lỗi sai càng nhỏ thì càng dễ sửa và làm lại!
Đừng xem thường những thứ nhìn tầm thường quanh ta, khi nào bạn nhìn được những yếu tố phi thường để những thứ “nhìn tầm thường” tồn tại thì đời bạn mới khá.
Metagame của mấy bạn bắt đầu sinh từ cuối 8x đầu 9x về sau nó vầy.
Giả sử game kiếm ăn sự nghiệp của chúng ta là một cuộc đi săn thì (phần lớn) phụ huynh ta trang bị cho ta kiếm carton khiên nhựa giòn, và họ nghĩ là ta đang chơi kiếm xịn khiên xịn VÀ ta BIẾT cách sử dụng khiên và kiếm.
Tóm lại thì bạn méo biết gì và trang bị bạn cũng cùi nhưng mọi người nghĩ bạn đến trường, ngồi học, qua môn NÊN bạn sẽ biết gì đó và có thể dùng cái gì đó kiếm ăn, cơ mà không.
Nội dung chính của bài viết
- Mô tả chơi về bãi săn của chúng ta.
- Thử ngồi ngẫm nghĩ xem đâu sẽ là lối đi cho chúng ta.
- Những thứ nhìn nhỏ nhỏ vậy chứ đụng tay vô làm mới thấy nó nhiêu khê và khó vkl.
- Start very very very small là sao?
- Khi bạn start very very small thì bạn được lợi rất nhiều trong khi đó lại giới hạn được rủi ro mất mát rất lớn.
Mô tả chơi về bãi săn của chúng ta.
Xưa thì bãi săn gần, hơi nguy hiểm nhưng vừa đủ để người săn học cách sử dụng kiếm khiên, rồi thu thập tinh chỉnh lại kiếm khiên của mình.
Nói nôm na, là bạn có thể farm level bãi thấp 1 2, up lên 3 4 5, rồi lên 7 8 9 10.
Giờ sao, bãi level 1 2 3 4 5 thành farm kín chỗ rồi, bạn có vô thì bạn chỉ chăn creep, vặt lông creep, phụ chủ một khâu.
Kỹ năng (đến từ bản năng) đi săn của bạn sẽ không được xài. Mà không xài thì thoái hóa.
Just nature being nature.
Cơ mà phụ huynh cứ chạy auto pilot không ngẫm thời thế.
Cứ nghĩ là metagame ta chơi giống metagame họ chơi thế nên thành ra họ lại áp – hay có thái độ vô lý với chúng ta.
Họ muốn ta đi săn nhưng khiên, kiếm, kỹ năng sử dụng lại không có.
Bãi farm giờ muốn săn thì phải qua level 6 7 8 thì mới còn thú.
1 2 3 4 5 thì vặt lông creep phụ thôi, mà vặt lông thì chỉ được xương da với ít lông, thịt mỡ béo thì bạn sẽ không được rờ.
Cũng bình thường, ai biểu ba má bạn không chịu lỳ chịu liều chịu khó để biến mấy bãi farm đó thành bãi của gia đình bạn.
Thôi coi như gánh nghiệp đi.
Cười đi bạn, dẫu đời có nghiệt ngã.
Và trong tương lai thì những cái bãi farm level 6 7 8 9 nó sẽ thành bãi farm gia đình của tập đoàn lớn.
Dễ nhìn thôi, bạn có thấy loz 8x 9x nào nắm chốt mấy ngành sắt thép xi măng không.
Bạn có thấy loz 9x nào nắm mấy cái nặng về sản xuất quần áo nguyên liệu không (sản xuất nha, không phải buôn bán), yeah, maybe cũng có nhưng mấy cái sản xuất may mặc đó thường là 7x đầu 8x nắm.
Thử ngồi ngẫm nghĩ xem đâu sẽ là lối đi cho chúng ta.
Cái nó ra ý này cũng hay hay dựa trên trải nghiệm cá nhân khi sáng ăn khô bò của họ hàng làm bán.
Đó là tập sản xuất dịch vụ TỐT với quy mô very very very small.
Định nghĩa của tôi về chữ small.
Sau nhiều năm chật vật lên bờ xuống ruộng với cõi này thì tôi cảm nhận của tôi về big normal small nó thay đổi vkl.
Xưa nghĩ công ty 10 20 người là normal thì giờ với tôi là big deal.
Nghĩ một cái tiệm lẩu dê 40 bàn là normal thì giờ với tôi là very big deal.
Một cái quán cơm tấm là small thì giờ với tôi là normal.
Một xe bánh mì là small thì giờ với tôi là normal.
Những thứ nhìn nhỏ nhỏ vậy chứ đụng tay vô làm mới thấy nó nhiêu khê và khó vkl.
Thế nên đừng xem thường những thứ nhìn tầm thường quanh ta, khi nào bạn nhìn được những yếu tố phi thường để những thứ “nhìn tầm thường” tồn tại thì đời bạn mới khá.
Nhìn được cơ chế nhân duyên và yếu tố để một thứ tồn tại chưa bao giờ là đơn giản.
Tại sao cũng là xe bánh mì nhưng xe bánh mì này tồn tại chủ mua nhà lầu còn xe bánh mì kia thì càng làm càng lụi?
Hôm nào tôi viết riêng một bài với tựa đề là “siêu trí tuệ bánh mì” hahaha.
Yeah, bạn nghĩ bạn giỏi đúng không, thử làm một cái normal ở trên thì bạn sẽ thấy bế tắc liền.
Thế giới thực hành luôn khác (khắc nghiệt, tàn nhẫn, hà khắc) hơn thế giới lý thuyết.
Bởi “ai kiếm tiền được thì kiếm tiền, còn lại thì (đành) làm triết gia”.
Vận hành một xe bánh mì hay một hàng ăn nhỏ không đơn giản.
Và vận hành một xe bánh mì thành công hay một hàng ăn thành công thì là một thứ gì đó đòi hỏi hàm lượng kiến thức vkl luôn.
Ha ha ha, đôi khi đánh giá mức độ khó dễ là khó nếu ta tư duy phân tích đồ và nó mang tính chủ quan, có thứ dễ với người này nhưng khó với người khác.
Cơ mà ở đây tôi share một tip để mấy bạn có cái tools để đo lường độ khó dễ của sự vật.
Tôi tạm đặt tên nó là “độ ớn ăn”.
Cứ đụng chuyện gì mà tâm bạn khởi “hơi hơi ớn ăn đó đa” là very easy.
“Hơi ớn ăn đó đa” là easy.
“Chà, ớn ăn đây” là normal.
“Đụ, ớn ăn thiệt” là hard.
“Dkm ớn ăn vkl, mày có ngu không mà đâm đầu vào đó” là very hard.
Cái metric ớn ăn này sẽ thay đổi theo độ tuổi và mức độ trải nghiệm của bạn.
Tới một lúc mà bạn thành trùm cuối thì cái easy và very hard nó sẽ nối lại thành vòng tròng, alpha cũng là omega, “hơi hơi ớn ăn” và “dkm ớn ăn vkl” nó sẽ thành 1.
Khúc này tôi chưa tới, cơ mà tôi nghĩ thế nên tôi chém thế vì thấy ý này hay hay, đáng để viết ra.
Start very very very small là sao?
Very small với tôi là kiểu bạn cứ làm sản phẩm nhỏ rồi bán cho người quen, gia đình.
Very small nhưng không có nghĩa là sẽ easy và bạnđược phép “unprofessional”.
Có một bài học rất lớn mà bạn sẽ nhận được khi bắt đầu tạo sản phẩm dịch vụ và buôn bán là “thế giới vận hành dựa trên incentive”.
Incentive tự tra google. Hứng thì chém một bài riêng vì với tôi chữ này sâu vl.
Incentive trong kinh doanh buôn bán là tỉ trọng hàng tốt, giá hợp lý của bạn ok hơn ở ngoài.
Không ok hơn thì bạn out.
Và cái tỉ trọng hàng tốt, giá hợp lý cũng là một concept rất to chứ không đơn giản vài chữ chém ở đây.
Vận hành theo incentive là sao.
Là cho dù họ có quý bạn cỡ nào hay họ hàng cô dì chú bác sao mà hàng bạn méo ok giá không hợp lý thì họ cũng sẽ không mua.
Ha ha ha, đừng buồn nếu họ không mua, đời nó vậy, tự nhiên nó thế.
Nếu bạn có gặp sự đó cũng đừng buồn, tập quen với sự phũ đó đi.
Thế giới không vận hành theo cảm xúc, suy nghĩ, tưởng tượng của bản thân bạn mà vận hành dựa trên incentive.
Càng học sớm bài học này càng tốt.
Và quan trọng nhất là khi bạn bắt đầu tự sản xuất sản phẩm dịch vụ của mình là bạn đang được học “đi săn”.
Bạn đang có việc làm ổn định thì cứ làm cơ mà thử phát triển thú vui hay skill của bạn (kỹ nghệ) thành sản phẩm ra tiền thử đi.
Cứ nhớ là quy mô very very small.
Khi bạn start very very small thì bạn được lợi rất nhiều trong khi đó lại giới hạn được rủi ro mất mát rất lớn.
Cái lợi lớn nhất như trên nói là bạn học được bộ kỹ năng tổng hợp “đi săn”.
Bộ kỹ năng này bao gồm “how to put things together and make it work”, tự ra quyết định, tự chịu trách nhiệm với quyết định, đau đớn vì sai sót (cứ sure 100% là sẽ sai sót), kỹ năng sửa sai.
Có một cái về sự sai là với lỗi sai càng nhỏ thì càng dễ sửa và làm lại, lỗi sai càng lớn thì thường rất khó sửa (nếu là may mắn khi được sửa) mà thường với quy mô lớn thì khi sai thì thường là mất luôn và không được replay.
Mà cách để không phạm sai lầm lớn thì tôi chỉ nghĩ ra được một cách là mắc lỗi sai nhỏ và trung nhiều rồi sửa sai từ mấy cái đó thì mới tránh được mấy cái lỗi sai chí mạng.
Nghe quen không, yeah, con đường dấn thân đó.
Tôi liệt kê sơ sài thôi chứ “đạo khả đạo phi thường đạo”, bạn cứ làm đi rồi sẽ ngộ nhiều thứ.
Sản xuất không dễ đâu, nội nấu nồi phở đàng hoàng, làm cái cheesecake đàng hoàng, chọn con gà ngon chặt gà ngon cũng khó vkl rồi.
Nếu bạn muốn chơi mấy game lớn hơn thì tôi recommend nên master mấy cái game very very small, small và normal.
Yah, maybe hiểu mấy cái đó không làm bạn giàu cơ mà nó tạo một cái tiền đề lớn để bạn thông – hiểu nhiều cái để né mấy cái sai lầm chí mạng khi chơi mấy cái game lớn.