Stuck não (không biết phải làm gì) thì nên làm gì?
Đôi khi những cái hệ thống suy nghĩ, cảm nhận, nhận định vấn đề mà ta xây nên để tiện sinh hoạt lại là thứ giới hạn việc ta nhìn nhận đầy đủ vấn đề.
Nếu bạn bị stuck não với những vấn đề, cảm xúc, suy nghĩ,… thì tôi khuyên bạn nên chạy chơi ngoài trời, tìm chỗ có cây cỏ càng tốt.
Chạy chơi ngoài trời để làm gì?
Point chính là để ra cách nhìn nhận, đánh giá và quyết định đúng hơn bằng cách QUÊN – DỪNG SUY NGHĨ về vấn đề đó.
Giải thích cơ chế.
Đây là cách giải thích phiến diện của tôi.
Bạn nghe chơi thôi chứ tìm hiểu từ ngữ học thuật với diễn ra khá mệt.
Đại khái là chúng ta rất phức tạp với nhiều cơ chế và nhiều bộ phận xử lý thông tin.
Ví dụ bạn ăn cái bánh mì thì sẽ có thông tin về mùi, hình ảnh, cảm giác khi chạm bánh, mùi vị nguyên liệu, khuôn mặt – thái độ hãm loằn của thằng chủ bán bánh mình đa nhân cách…
Thế giờ kêu bạn nhận định chất lượng cái bánh feng ăn chỗ a với chỗ b thì feng sẽ nhận định sao?
Thấy khó chưa. Cả nùi thông tin cần giải quyết.
Vấn đề mà phần lớn chúng ta gặp phải là việc chúng ta phụ thuộc quá lớn vào program xử lý thông tin mà chúng ta đã xây dựng để phù hợp với cuộc sống của ta.
Nội dung chính của bài viết
Tùy vào cuộc sống, công việc, background mà nhận định của bạn về cái bánh mì sẽ khác.
Con nhà nghèo thì nhận định ngay về giá.
Dân sành ăn thì phân tích chất lượng bánh mì. Giá nó đứng thứ 2, 3.
Dân lao động thì chơi metric tỉ lệ độ no, giá, độ béo, ngon.
Dân bán bánh mì cùng hệ thì phân tích cách nó xử lý nguyên liệu và chiến lược kinh doanh.
Dân nghiện đồ bậy pỏn sụk fastfood hư taste thì bánh mì nào cũng như bánh mì nào.
Đó, có mỗi cái bánh mì mà complex vậy.
Đôi khi những cái hệ thống suy nghĩ, cảm nhận, nhận định vấn đề mà ta xây nên để tiện sinh hoạt lại là thứ giới hạn việc ta nhìn nhận đầy đủ vấn đề.
Vậy để tăng khả năng nhận thức thì ta có vài cách.
Cách đầu thì đào sâu nhận định sự việc với hệ kiến thức của ta.
Ví dụ bạn chuyên hóa sinh thì bạn sẽ học thêm kiến thức hóa sinh để giải thích sự ngon, màu đẹp.
Cách này khá mệt vì phải học ngôn ngữ khoa học, cơ mà nếu bạn thích khoa học thì cũng chả sao.
Và nếu bạn cần chuyên môn để làm việc thì cách này lại khá là ok để bạn đào sâu.
Cách 2 là chúng ta tập sử dụng những hệ thống, cơ chế cảm nhận, nhận biết, xử lý, giải quyết thông tin mà chúng ta quên xài.
Cái này dễ vì tool của ta có sẵn rồi, kích hoạt lại tí thôi.
Quay trở lại cái ví dụ bánh mì.
Trước bạn ăn bánh mì thì bạn chỉ cảm độ giòn, giá cả… thì giờ bạn thử nghe, thử cảm nhận sâu vị thịt, vị bánh, hậu vị sau khi ăn, khuôn mặt đẹp trai của anh bán bánh mì có phong cách.
À, nghe cái đẹp trai hơi xàm nhưng tôi đi ăn thì hay nhìn mặt chủ, chủ mà có nét gì đó sai sai thì tôi sẽ đánh giá đồ ăn kiểu khác, cái này hơi phiến diện không khuyến khích lắm. ha ha ha.
Quay lại với việc chạy bộ ngoài trời.
Thực ra sẽ tốt hơn nếu bạn chạy bộ ngoài trời mà bạn đuổi bắt một con gì đó, thỏ, heo bạn nuôi, chó, gà, mấy đứa con nít,…
Tin tôi đi khá vui, vui hơn chạy bộ chay ngoài trời.
Cơ mà không có điều kiện thì chạy bộ ngoài trời chỗ cây cỏ cũng được.
Có những cơ chế vật lý mà nếu như ta không xài thì nó sẽ bị thoái hóa.
Mà những cơ chế vật lý đó lại ảnh hưởng tới những cơ chế tinh thần.
Đơn giản nhất là tập chân nhiều thì tâm sẽ vững vàng ít bị hoảng loạn hơn khi đụng chuyện.
Thân – tâm song tu, khó mà tách rời.
Việc chạy bộ ngoài thiên nhiên nó sẽ giúp bạn kích hoạt lại nhiều cơ chế xịn.
Mớ thông tin ngoại cảnh mà bạn xử lý khi chạy nó khá là nhiều bao gồm:
Cảm nhận chân tay
Nên điều phối lực sao, giảm lực ở đâu, thả lỏng chỗ nào, có chỗ nào đau chấn thương không, nếu có thì sao…
Điều chỉnh ánh mắt và cách nhìn sự vật.
Cái này cần thiết cho chúng ta cực.
Phần lớn chúng ta thời này dành quá nhiều thời gian nhìn màn hình.
Cái nhìn màn hình này nó sẽ làm thay đổi cách mà mắt nhìn.
Thay đổi sao thì tôi ko biết, ngu sinh học, ko đủ trình nói chi tiết.
Thế nên nhiều thanh niên nhìn mắt cứ dại dại đờ đẫn vô hồn là vậy.
Chạy chơi ngoài thiên nhiên hay đuổi bắt sẽ tái thiết lập, lập trình lại cách mà mắt chúng ta nên hoạt động.
Mũi ngửi.
Chỗ tôi chạy thì thỉnh thoảng dân hay đốt rác với có xác sinh vật chết.
Hôm nào hên đẹp trời thì có chút mùi gỗ, mùi hoa, mùi nắng – cái mùi nắng thơm là một mùi rất hay – không biết có nên gọi là mùi không nhưng nó làm tôi thấy rất dễ chịu.
Rồi nhiều cái giác quan lạ hơn là feel độ ẩm coi hôm nay có mưa không, nắng không,…
Khi bạn chạy thì bạn đã kích hoạt cơ thể bạn vận hành theo hướng khác và giúp bạn tạm thời tắt cái program mà bạn vẫn dùng để xử lý những vấn đề hàng ngày.
Như kiểu bạn đang sống với một nhân cách khác vậy.
À, mà thật, làm gì có ai có thể giữ mãi suy nghĩ về một thứ gì đó sau khi chạy 20 30p.
Bạn sẽ được QUÊN cái tôi bạn đã tạo ra để sống với xã hội và bạn NHỚ LẠI những phần mà bạn đã không xài bấy lâu.
Biết sao mà người ta nhậu và chơi đồ không.
Để quên cái muốn quên và nhớ lại cái cần nhớ lại đó.
Mấy ông nhậu mỗi lần uống tới ngưỡng nào đó thì như có một nhân cách khác vậy, một nhân cách mà họ đã đè nén khi tham gia hoạt động xã hội.
Chơi đồ cũng same same, chơi để ức chế thần kinh từ đó gián tiếp ức chế phần kiểm soát nhân cách rồi để cho các nhân cách khác “được sống”.
Cơ mà hệ quả thì mấy bạn chắc rành, tôi không chém nhiều nữa.
Đó, giờ chạy bộ rồi cảm nhận việc chạy bộ là cũng giúp kích hoạt lại nhiều cơ chế và để cho nhiều phần trong cơ thể được sống rồi.
Mà chạy xong người khỏe mạnh, đầu óc minh mẫn thoải mái, rồi có cơ chế khác phụ làm việc giải quyết vấn đề, quá lời.
Chơi đồ làm gì, vừa hại người, vừa tốn tiền, vừa phá tương lai.