Tâm trí bình thường thì mọi thứ sẽ tiến hành dễ dàng và nhẹ nhàng
Khi ta làm một thứ gì đó ở trạng thái tâm bình thường, như thể hoàn toàn trống không, trở nên vô tâm thì ta lại không thất bại trong việc hoàn thành bất cứ thứ gì.
Một nhà sư hỏi một hiền giả: “Đạo là gì?”
Hiền giả trả lời: “Tâm bình thường là Đạo”.
Tâm bình thường là trạng thái mà tâm trí tự do không bị tác động bởi thế giới bên trong lẫn bên ngoài (được giải thoát).
Khi tâm trí bị ám ảnh vào thứ gì đó thì nó được coi là tâm bệnh.
Tâm là tâm bệnh khi:
- Ta bị ám ảnh bởi thất bại.
- Ta bị ám ảnh bởi thành công.
- Ta bị ám ảnh bởi việc loại bỏ tâm bệnh.
- Ta bị ám ảnh bởi việc phô diễn sở học của bản thân.
- Ta bị ám ảnh bởi được và mất, đúng và sai, yêu và ghét.
Bởi vì tất cả những kiểu ám ảnh đều nằm trong tâm trí, nên ta cần điều chỉnh tâm để loại bỏ những phiền não này.
Thử ứng dụng khái niệm này vào những vấn đề trong cuộc đời.
Giả sử rằng ta đang giương cung với một cây cung và ý thức rằng mình đang giương cung khi ta đang đang giương cung; thì khi đó khả năng ngắm bắn của ta sẽ trở nên bất nhất và mất đi sự vững vàng.
Khi vung kiếm, nếu như ta ý thức rằng mình đang vung kiếm, đường kiếm của ta sẽ không ổn định.
Khi gõ phím, nếu như ta ý thức mình đang gõ phím, câu chữ của ta sẽ không trôi chảy.
Khi chơi đàn, nếu như ta ý thức mình đang chơi đàn, giai điệu sẽ lụi tàn.
Khi một cung thủ quên đi cái ý thức về việc giương cung và bắn với một tâm bình thường, như thể bị bỏ trống, cây cung sẽ vững vàng.
Khi sử dụng kiếm hay cưỡi ngựa cũng vậy, ta không “cầm kiếm” hay “cưỡi ngựa”. Và ta không “viết”, cũng không “chơi nhạc”.
Khi ta làm một thứ gì đó ở trạng thái tâm bình thường, như thể hoàn toàn trống không, thì mọi thứ sẽ tiến hành dễ dàng và nhẹ nhàng.
Bất kể thứ gì ta làm mà là “Đạo” của ta, nếu như ta bị ám ảnh với nó, và chỉ có thứ đó duy nhất là quan trọng với ta, thì thứ đó không còn là “Đạo”.
Chỉ khi ta không còn bận tâm thì ta lại ở trong “Đạo”.
Bất cứ thứ gì ta làm, nếu ta làm điều đó mà không bận tâm, nó sẽ tiến hành dễ dàng.
Cũng giống như là việc mọi thứ phản chiếu trong gương một cách rõ ràng vì mặt gương sáng vô định – vô hình dạng.
Trái tim của những ai trên đường “Đạo” thì như một tấm gương, trống rỗng và rõ ràng, trở nên vô tâm nhưng lại không thất bại trong việc hoàn thành bất cứ thứ gì.
Đây là “tâm bình thường”. Khi một ai đó làm một thứ gì đó với trạng thái tâm này thì được gọi là tinh thông – lão luyện.
Tu tâm là quá trình rèn luyện tâm trí để đưa nó về trạng thái bình thường.